ĐẠO SỬ CA
Thôi
nhé em!
Cho
anh vĩnh biệt đời.
Từ
mất em rồi,
Thuyền
anh dong khơi …
Còn
đâu bến đổ - Còn đâu bến đổ?
Dòng
máu lạnh khô nào về tim thương ôi!
Tin
nhạn bặt rồi – Tin nhạn bặt rồi!
Còn
chăng Nam Bắc ai ngồi đợi trông?
Chim
bay biển Bắc trời Đông,
Sầu
thương lại nhớ hư không về nguồn.
Bài
ca Đạo sử buồn,
Nghẹn
lời gởi tặng em – Quê hương,
Đó
tâm tình nát vụn,
Mà dân tộc ta ơi! Sao chất ngất lợi quyền (!)?
May
trời còn một chút hương thanh khí,
Đốt
nén hương nguyền gởi tặng em.
Gửi
tặng em bài thơ Đạo Sử không cùng,…,
Vô
thường một giấc mơ Thiên lý,
Vỗ
cánh từ đây một bóng chim hồng;
Dẫu
chở lụy phiền đầy,
Mặc
tủi hờn kinh dị!
Một
bóng chim hồng vỗ cánh từ đây.
Nay
hỏi lại xuân đời:
Biết
thắm bao xuân nữa?
Vẫn
đốt lửa xuân hồng,
Vẫn
đốt lửa xuân hồng,
Nguyện
đốt lửa xuân hồng,
Cho
triệu lời tim sáng lên.
Ai về núi TỊNH-TÂM-TRANG,
Quê hương một sáng mai vàng sử ca.
Độc hành ca – Đạo sử ca,
Vườn thanh thanh ngát ngàn hoa đất trời.
Còn gì chăng? Vĩnh biệt đời!
Hồi sinh trong trái tim người hồn thơ,
Việt Nam còn Đạo sử ca,
Là còn chung MỘT – nở hoa đồng bào.
Cho anh còn mãi chiêm bao,
Quê hương ta đó thương đau tuyệt vời.
Tưng bừng độc lập nơi nơi,
Sử ca còn viết nên lời hiền xưa.
Việt-Nam ta đợi, ta chờ …,
Thôi nhé em về hoa cúc nhỏ,
Rất đầy tên tuổi của em bên.
Gió mặc gió, trăm ngàn bão tố!
Cho
rất đầy, nhưng tình vẫn mong manh.
(Từ
mất em rồi, thuyền không bến đỗ,
Sóng
biển gào, thuyền anh trôi mông mênh).
Chưa có bình luận nào.
Gửi bình luận