Article Image

ta mang trong mình cả ba: nỗi lo âu của Sartre, ánh nhìn phi lý của Camus, mạng lưới trói buộc của Foucault, và bước chân lang thang của Deleuze.

LANG THANG GIỮA VỰC THẲM VÀ THẢO NGUYÊN
Con người,
bị kết án phải tự do
Sartre thầm thì trong một quán cà phê cũ
Mỗi lựa chọn rơi xuống đời
như viên đá ném vào vực thẳm
tiếng vang dội lại chính là nỗi lo âu.
Camus đứng bên kia,
cười mỉa với định mệnh,
bảo hãy tưởng tượng Sisyphus hạnh phúc
đẩy tảng đá lên đồi
không vì gì cả
ngoài việc sống sót trong phi lý.
Foucault mở cửa nhà tù,
không thấy lính gác, chỉ thấy ánh mắt
chúng ta tự canh giữ mình
qua những định nghĩa, chuẩn mực, bệnh án, hồ sơ.
Quyền lực không ở đâu xa
nó là không khí ta hít thở
và xiềng xích trong vô thức.
Deleuze bỏ đi,
không xuống vực, không vào ngục.
Ông cưỡi ngựa trên thảo nguyên rộng,
nói về kẻ du mục
sống trong không gian trơn,
không cần bản đồ, không trung tâm,
chỉ có những dòng chảy
và khả năng rẽ ngang bất cứ lúc nào.
Có lẽ
ta mang trong mình cả ba:
nỗi lo âu của Sartre,
ánh nhìn phi lý của Camus,
mạng lưới trói buộc của Foucault,
và bước chân lang thang của Deleuze.
Nếu có tự do,
thì tự do ấy chính là
biết mình luôn có thể
rời khỏi vết mòn của con đường,
mà đi sang cánh đồng khác
nơi gió chưa từng bị kẻ ô.

Chưa có bình luận nào.

Gửi bình luận