Nhớ Hận Hữu Phùng
Hôm nay em ngồi nghe núi khóc anh à
Khi mây hồng bay qua
Tỉ tê với núi
Có một nơi
Những thanh niên đòi tự do
Máu từ ngực tuông chảy
Dưới những phát súng đen ngòm
Màu đỏ vương lên mây
Núi chảy nước mắt
Mây trắng bay qua
Khe khẻ nói với núi
Có những tuổi trẻ
Đóng băng trong xe
Vì đi tìm cuộc sống
Màu băng đá làm trắng thêm mây
Núi rơi lệ
Mây xám trôi lững lờ
Thì thầm với núi
Có những đứa trẻ
Đi chân trần trên đá
Da xám xanh
Tim núi đau
Gió lào xào với núi
Có một người giải thoát?
Để lại một hộp sọ không cháy
Làm xá lợi
Hư không không về với hư không
Không do hư không tạo tác?
Núi ngẫn ngơ
Có người leo lên đỉnh núi
Tìm đấng Tạo hóa
Để hỏi nếu đã tạo nên trần gian này
Thì muốn nó là hài kịch hay bi kịch
Hay đang để nó chạy tung tăng
Biến kịch ngỡ ngàng
Núi khóc
Và Tạo hóa cũng khóc
....
Những đám mây và gió và con ngườii
Đi ngang núi
Kể chuyện cuộc đời
Núi bất động
Nghe
Có con đại bàng kêu quan quác
Rủ núi đi chơi
Em chợt cảm nhận tiếng của trái tim rạn vỡ, anh
à.
Chưa có bình luận nào.
Gửi bình luận