Article Image

Viết trong khi chờ đấng God

TRONG KHI CHỜ GODOT*
Ta không cầu xin ai,
Không kể lể van nài.
Ta đi đòi nợ sống,
Giữa linh hồn tàn phai.

Em chẳng còn nhớ nữa,
Ngày ấy như thế nào,
Khi anh không thức dậy,
Lặng im như khói bay.

Hình như chẳng đau nữa,
Hình như chẳng nghĩ gì.
Sao thế? Sao lại thế?
Tại sao? Ừ, tại sao?

Đột ngột như cơn gió,
Bàng hoàng, ngỡ ngàng thôi.
Nghĩ gì? Trách ai nữa?
Mặc thế gian nổi trôi.

Lặng câm, ngơ ngác đứng,
Điên? Không. Tỉnh? Cũng không.
Như lạc vào cõi mộng,
Giữa vô hình mênh mông.

Em ngồi bên ván đỏ,
Bạch lạp cháy, hoa tàn,
Anh đâu rồi? Biển rộng,
Mất hút giữa mây ngàn.

Lửa gào lên rực cháy,
Xương, da, tóc, tro tàn.
Anh về cùng cát bụi,
Em về đâu? Mênh mang...

Tro anh hòa đất mẹ,
Nuôi những gốc cây xanh.
Rừng bạch đàn gào khóc,
Lời oán hận mong manh.

Anh trốn đi vội vã,
Không chuẩn bị, không chờ.
Bỏ thân xác ở lại,
Theo lời nguyền ai mơ.

Anh bỏ em đi mãi,
Có thanh thản không anh?
Oán hờn xưa chồng chất,
Ai giải được đoạn đành?

Bốn mươi năm lặng lẽ,
Nhìn lại những ngày qua.
Hạnh phúc nào còn nhớ,
Hay chỉ là phù hoa?

Người ta bảo em cười,
Như mõ gõ đêm khuya.
Phải chăng em chỉ sống?
Để gọi anh à, ơi!!!

*Tên một Vở kịch của Samuel Beckett: Waiting for Godot

Chưa có bình luận nào.

Gửi bình luận