NHÌN MỘT CHIẾC LÁ
Tôi dừng lại trước chiếc lá
Không phải để gọi tên nó
Không phải để nhớ một mùa thu
Tôi nhìn, như Husserl dạy ta nhìn
Đặt trong ngoặc toàn bộ ký ức
Cả thói quen, cả định kiến, cả triết thuyết xa xôi
Chỉ còn lại chiếc lá, đang hiện hữu.
Nó không là biểu tượng của nỗi buồn
Không là minh họa cho vòng tuần hoàn sinh diệt
Nó chỉ là nó,
Một chiếc lá, trong ánh sáng ban mai.
Trong cái nhìn nguyên sơ ấy
Tôi thấy thế giới được khởi sinh
Từ một hình thù mong manh, màu xanh run rẩy
Mọi ý nghĩa bắt đầu từ đây.
Và tôi hiểu,
Khi biết nhìn một chiếc lá
Ta cũng có thể học cách nhìn chính mình
Trong trạng thái thuần khiết,
Không vay mượn một lý thuyết nào
Chưa có bình luận nào.
Gửi bình luận