MỘT CÚ NHẤN DELETE TRONG TỰ TRUYỆN
(viết khi tôi chợt
không còn tin vào tôi)
Tôi
vừa xoá dòng mở đầu:
“Tôi
sinh ra trong một gia đình bình thường...”
Bình
thường là gì?
Tôi
không còn chắc nữa.
•
Tôi
xoá luôn đoạn thứ hai
nơi
kể rằng tôi từng là một đứa trẻ ngoan.
“Nghe
lời, học giỏi, được thầy cô khen.”
Những
câu này ai cũng có,
vậy tôi là ai trong đó?
•
Tôi xoá đoạn về tình đầu.
Không vì nó buồn.
Mà vì nó từng vui.
Và tôi không còn tin
vào cái gì “đã từng”.
•
Tôi xoá tất cả các lần
tôi chọn.
Chọn ngành học.
Chọn con đường.
Chọn người yêu.
Vì tôi không rõ tôi có
từng thực sự chọn,
hay chỉ đi theo cái được
lập trình để tôi tin là “lựa chọn”.
•
Tôi xoá cả những ngày
đau đớn nhất.
Không phải để quên,
mà vì ký ức ấy đã được
kể đi kể lại
quá nhiều lần đến mức
nó chỉ còn là một mẩu
truyện được diễn tập tốt.
•
Tôi xoá những bức ảnh.
Những caption.
Những đoạn nhật ký viết
bằng ba loại ngôn ngữ.
Tôi không còn nhận ra
nét chữ nào là của tôi nữa.
•
Tôi xoá cả một chương
tên là “Tôi đã thay đổi”.
Thay đổi?
Hay chỉ là lớp biểu tượng
khác
cho cùng một sự lặp?
•
Tôi xoá mọi định nghĩa
về “tôi”.
Không còn:
Giới tính
Tuổi.
Nghề.
Tình trạng mối quan hệ.
Tín ngưỡng.
Thậm chí không còn là
“người viết”.
•
Còn lại gì sau tất cả?
Một con trỏ nhấp nháy
giữa màn hình trắng.
Một dấu nhắc lặng lẽ chờ
một câu chuyện mới –
hoặc không gì cả.
•
Tôi ngồi yên.
Không viết thêm.
Cú
delete cuối cùng,
có
lẽ,
là việc thôi kể.
Chưa có bình luận nào.
Gửi bình luận