Article Image

Thường hay không thường Chẳng khác gì hai mặt của cùng một chiếc gương nứt. Ừ… cũng vậy thôi.

THƯỜNG HAY KHÔNG THƯỜNG
Thuở đôi mươi
Khởi đầu bằng một cơn mộng dữ
Đòi cứu thế giới
chân lý hay ảo tưởng?
Hay chỉ là bàn tay vô hình
Mượn tuổi trẻ làm con cờ?
Hai mươi năm sau
Lại thèm một chữ “bình thường”
Nhưng hóa ra
Cái bình thường cũng dựng nên nhà ngục
Người ta chen chúc trong đó
Mỉm cười bằng gương mặt rỗng ruột.
Nhìn bạn bè cùng trang lứa
Chẳng ai gánh lấy thế giới
Họ còn hụt hơi với chính bản thân mình
Cứu mình chưa nổi
Thì “cứu thế” nào hơn một tiếng thở dài?
Thất bại toàn tập
Ngay cả khi chỉ muốn làm một người bình thường
Cũng hóa ra bất khả.
Đến bảy mươi tuổi
Xét lại hành trình như đo lại một giấc mơ:
Đúng sai lẫn lộn
Thiện ác nhập nhằng
Thường hay không thường
Chẳng khác gì hai mặt của cùng một chiếc gương nứt.
Ừ… cũng vậy thôi.
Nhưng rồi,
Trong khoảng lặng cuối cùng,
Ta vẫn thấy mình còn thở,
Vẫn còn đôi chân để bước,
Dẫu không cứu nổi thế giới,
Dẫu không làm nổi người bình thường,
Thì cái phi lý này
Cũng đủ để ta tiếp tục sống,
Tiếp tục đi,
Như Sisyphus
Đẩy hòn đá lên núi
Mà mỉm cười.

Chưa có bình luận nào.

Gửi bình luận