Article Image

Những giọt mưa đầu mùa đổ xuống ào ạt, trút lên mái tôn những tiếng gõ rộn ràng như nhắc nhở một điều gì đó đã lâu không gọi tên.

Dưới Mưa Sài Gòn

Khi chị khép cửa nhà sau lưng, người hàng xóm cất tiếng nhắc:
— Hình như trời sắp mưa rồi đó cô.

Chị cười, gật nhẹ đầu:
— Tôi chỉ đi loanh quanh một chút thôi.

Con đường quen dẫn chị vào công viên nhỏ cuối phố. Nơi đó, tiếng vợt bóng đập vào mặt sân vang lên đều đều, tiếng cười nói của nhóm thanh niên chơi bóng rổ vang vọng giữa không gian lặng gió. Chị dừng lại. Những khuôn mặt trẻ, rạng rỡ, vô tư khiến chị thoáng thấy trong lòng một chút gì đó chênh vênh.

Ngày chị bằng tuổi họ, không ai chơi đùa được như thế. Những năm tháng ấy, người ta bận lớn quá nhanh, bị buộc phải trưởng thành trong thời đại của súng đạn và chia rẽ. Bạn bè nam học ngày học đêm để tránh gọi tên ra chiến trường. Có người tìm cách du học, có người âm thầm nhập ngũ. Ai cũng đang chạy trốn – hay đúng hơn – bị cuốn theo một cuộc chiến mà cả hai phía đều nhân danh một Tổ quốc để cầm súng giết nhau.

Chị giơ điện thoại lên, bấm máy chụp lấy một khoảnh khắc giữa sân chơi. Một hình ảnh trẻ trung, thanh thản. Chị mỉm cười, nhẹ đến mức chính mình cũng không hay.

Chị rẽ vào quán chay Phương Mai quen thuộc. Các món ăn đều tăng giá. Nhưng chị có thẻ VIP – được giảm 10%. Trời bắt đầu mưa. Rồi mưa lớn thật sự. Những giọt mưa đầu mùa đổ xuống ào ạt, trút lên mái tôn những tiếng gõ rộn ràng như nhắc nhở một điều gì đó đã lâu không gọi tên.

Quán vắng. Chị chọn bàn cạnh cửa kính, ngồi nhìn những dòng nước chảy tràn trên vỉa hè. Đã bao lâu rồi Sài Gòn mới có cơn mưa lớn thế này? Nhớ lại những lần hẹn hò cũ, những buổi ăn cùng những người quen, có cả “người ấy” – người từng ngồi đối diện chị ở chiếc bàn này, cũng vào một ngày mưa.

Mưa không có dấu hiệu tạnh hẳn. Chị đành đội mưa bước ra khỏi quán, men theo vỉa hè loang nước. Phố xá không còn mái hiên như xưa. Những căn nhà mặt tiền giờ dựng kính, khóa cửa im lìm. Một góc đường, hai cô bé đang mua hai áo mưa mỏng.

— Con mua cho bà một cái nha — một cô gọi với theo chị khi thấy chị lướt qua, vai áo đã thấm nước.

Chị bật cười.
— Cám ơn con.

Chiếc áo mưa rẻ tiền phủ lên vai chị. Mưa vẫn rơi. Nhưng từng bước chân trở nên nhẹ nhàng. Trong cái lạnh ẩm ướt của một buổi chiều không nắng, chị bỗng thấy lòng mình ấm lại. 

Chưa có bình luận nào.

Gửi bình luận