KHÓC VỚI NON CAO
Người hỏi ta bao nhiêu tuổi đời.
Ta đâu biết được tuổi ta đâu?
Chỉ thấy trăng già ta tưởng muộn.
Nhìn non ta khóc với non cao.
Có lẽ ta đã già, như ánh trăng lặng lẽ
treo giữa trời đêm, vàng vọt, hao gầy, dõi nhìn nhân gian mà chẳng thể nào níu
giữ những gì đã qua. Cũng có lẽ ta còn trẻ, như cơn gió mùa xuân lang thang
trên những vách núi, mải miết kiếm tìm một điều gì đó không tên, không rõ hình
hài.
Nhưng rồi, khi đứng trước núi non trập
trùng, ta bỗng thấy lòng mình run rẩy.
Núi vẫn đó, sừng sững qua bao mùa nắng
mưa, chứng kiến biết bao nỗi buồn, bao cuộc chia ly, bao giấc mộng dang dở của
con người. Ta đưa tay chạm vào những phiến đá lạnh, chợt thấy lòng mình cũng nặng
như đá, cũ kỹ như rêu phong bám trên những vách cheo leo.
Ngày ta còn trẻ, ta đã từng tin rằng
thời gian có thể làm nguôi ngoai tất cả. Ta nghĩ, những vết thương lòng rồi
cũng sẽ liền da, những nỗi đau sẽ mờ nhạt theo năm tháng. Nhưng khi đứng giữa đất
trời rộng lớn này, ta hiểu rằng có những mất mát không bao giờ nguôi ngoai, có
những vết thương sẽ mãi rỉ máu dù đã qua bao mùa mưa nắng.
Có người bảo: “Khi đau buồn, hãy
khóc.” Nhưng ta không thể. Ta đã giữ lại bao nhiêu giọt nước mắt trong suốt những
năm tháng qua, đến mức đôi mắt ta chỉ còn đục ngầu như sương giăng buổi sớm.
Vậy nên, ta khóc với non cao.
Ta khóc cùng những ngọn núi đã bạc
màu theo gió sương. Ta khóc cùng những con suối đã cạn khô theo tháng năm. Ta
khóc cùng những cánh rừng đã mất đi những tán xanh ngày cũ. Và ta khóc cho
chính ta – kẻ lữ khách đi qua cuộc đời, mải mê kiếm tìm mà chẳng biết mình đang
kiếm tìm điều gì.
Có lẽ núi sẽ hiểu ta.
Bởi núi đã ở đó, chứng kiến tất cả.
Tuổi tác có phải chỉ tính bằng những
con số? Nếu vậy, ta là một kẻ mơ hồ giữa dòng chảy của thời gian. Có những
ngày, ta thấy mình trẻ như ngọn gió sớm mai, hồn nhiên, đầy hy vọng, còn tin
vào những điều chưa đến. Nhưng có những ngày, ta lại già cỗi như gốc cây khô
trên vách đá, rễ đã ăn sâu vào đất nhưng chẳng còn chút sức sống nào để vươn
lên đón nắng.
Có những người sống qua trăm năm mà
lòng vẫn non trẻ, cũng có những người chưa đến ba mươi đã thấy lòng mình bạc trắng
như sương khuya. Ta là ai trong những tháng năm này? Là người đang bước về phía
trước hay là kẻ lạc lối giữa những ngã đường ký ức?
Ta không biết mình bao nhiêu tuổi, bởi
ta đã không còn đếm tuổi bằng năm tháng. Ta đếm tuổi bằng những lần mất mát, bằng
những vết thương không lành, bằng những giấc mơ đã bỏ lại phía sau.
Có lẽ, tuổi của ta chính là tuổi của
những ngọn núi già cỗi kia. Những vách đá cũng không biết mình bao nhiêu năm tuổi,
chỉ biết rằng cứ mỗi mùa gió qua, lại có thêm một vết xước hằn lên.
Vậy nên, ta khóc với non cao.
Bởi non cao cũng như ta – không đo đếm
đời mình bằng năm tháng, mà bằng những vết thương, những lần bào mòn, những ký ức
in sâu vào đá núi không thể phai mờ.
Chưa có bình luận nào.
Gửi bình luận