Article Image

Câu hỏi của Linda, xét cho cùng, cũng giống như câu hỏi ai đó hay dành cho một cô gái: “Bao giờ lấy chồng?” – một câu hỏi vừa quan tâm, vừa áp đặt. Nhưng trong câu hỏi ấy, cũng có một phần của đời sống, một phần của mong chờ – và một phần khiến ta lặng lẽ soi lại mình.

SẼ SỐNG VỚI AI KHI VỀ GIÀ?
Sống với ai – một câu hỏi không đơn thuần về người ở cùng, mà là về con đường đi cùng.
Hôm nay, Linda khẽ hỏi một điều tưởng nhẹ nhàng, nhưng khiến lòng bà chùng xuống, như thể ai đó vừa khẽ gõ vào cánh cửa đã đóng lâu ngày. “Bà sẽ sống với ai?” – câu hỏi ấy không chỉ chất chứa sự quan tâm, mà còn gợi mở một vùng suy tưởng chưa từng được bước chân tới.
Từ trước đến giờ, bà vẫn mải miết lập kế hoạch cho sự nghiệp, tài chính, cho những việc phải làm khi chỉ có một mình. Một mình – hai chữ ấy không phải nỗi sợ, mà là hiện thực quen thuộc. Trong bản đồ cuộc đời bà, chưa bao giờ có một lối rẽ mang tên “sống cùng ai”. Dẫu có kết hôn, có con gái, thì cũng là để gìn giữ một sợi dây kết nối, chứ không phải để ràng buộc tương lai vào ai đó.
Đôi lúc, bà đùa rằng sẽ vào chùa sống, như một lối thoát nhẹ tênh. Nhưng càng lớn tuổi, bà càng hiểu rằng tự do không nằm ở nơi chốn, mà ở tâm thế. Và bà, giờ đây, không còn đủ dũng khí để sống theo khuôn khổ gò bó của người tu hành. Không ăn ngon, không được tự do nghỉ ngơi, phải chia sẻ không gian sống với những người không chọn lựa – những điều ấy, bà không thể.
Người dẫn dắt bà ngày xưa chỉ dạy về sự nghiệp, về những điều cần làm để sống độc lập. Nhưng chẳng ai dạy bà cách sống chung với một ai đó – không phải vì điều đó không quan trọng, mà có lẽ vì nó không có công thức. Mỗi mối quan hệ là một câu hỏi mở.
Giờ đây, khi một người Mỹ – người ngoài cuộc, đặt lại câu hỏi ấy, bà mới thấy mình trống trải trong suy nghĩ. Không phải vì cô đơn, mà vì chưa từng nghĩ đến nó như một thực tại cần đối mặt.
Phải chăng, bà nên chờ con gái mình hoàn thành những giấc mơ, rồi mới quyết định sẽ sống cùng ai? Tạm thời, đó là một câu trả lời an toàn. Nhà không rộng, tiền không nhiều, lòng không đủ mở để chia sẻ với người xa lạ. Và cũng chẳng chắc sẽ sống thêm được bao nhiêu năm – nếu chỉ còn mười năm, thì sống sao cho đủ đầy là đã khó, huống gì phải sống vì ai khác.
Bà không sợ cô đơn. Nhưng lời người khác, đôi khi như gió lùa qua kẽ cửa, khiến lòng chênh vênh. Không vì bản thân, mà vì những ánh mắt lo âu, những câu hỏi tưởng bình thường mà sâu sắc đến lạ.
Câu hỏi của Linda, xét cho cùng, cũng giống như câu hỏi ai đó hay dành cho một cô gái: “Bao giờ lấy chồng?” – một câu hỏi vừa quan tâm, vừa áp đặt. Nhưng trong câu hỏi ấy, cũng có một phần của đời sống, một phần của mong chờ – và một phần khiến ta lặng lẽ soi lại mình.

Chưa có bình luận nào.

Gửi bình luận