KHI MÌNH GẶP CHÍNH MÌNH
Hôm đó là một ngày thường.
Trời mưa lất phất.
Bạn đang chờ xe buýt, cầm cây dù màu bạc đã sờn ở viền.
Bạn vừa nghĩ đến chuyện phải hủy một buổi hẹn — vì mệt, vì ngại, hay vì chẳng còn háo hức với bất cứ điều gì.
Không giống kiểu “người lạ trùng mặt”.
Không giống như anh chị em sinh đôi.
Người đó giống bạn, như thể họ là bạn — nhưng từ một thời điểm khác. Một vũ trụ khác. Một nhánh đời chưa từng đi.
Họ băng qua đường, không sợ xe.
Bước tới gần.
Mỉm cười, như bạn từng cười hồi còn tin là mình sẽ làm được mọi thứ.
“Chào.
Mình là bạn, từ một cuộc đời song song.
Ở bên kia, mình đã chọn khác.”
Bạn không nói được gì.
Chỉ nhìn vào mắt họ — ánh mắt bạn từng có trước khi thế giới làm bạn mỏi.
Họ kể cho bạn nghe về đời sống bên kia:
– Bạn ở đó đã không từ bỏ viết lách, dù bị từ chối nhiều lần.
– Bạn ở đó nhận lời yêu người mà bạn từng sợ làm tổn thương.
– Bạn ở đó không để sự mệt mỏi kéo dài, mà xin nghỉ, và đi dạy ở một trường làng nhỏ ven rừng.
“Không phải đời kia dễ hơn,” họ nói.
“Chỉ là… mình ở đó không quên mất mình từng muốn gì.”
Bạn hỏi:
“Tại sao bạn đến tìm mình?”
Họ cười, rồi đáp:
“Vì bạn vẫn còn sống.
Và mình vẫn còn ở trong bạn.
Mình không muốn bạn quên mất những gì chúng ta có thể là.”
Trước khi rời đi, họ đưa bạn một chiếc vé nhỏ.
Trên đó ghi:
“Không phải để bắt đầu lại.
Mà để bắt đầu sâu hơn — từ nơi bạn đã ngừng.”
Bạn cầm chiếc vé trong tay,
và nhận ra, nó không dùng để lên tàu hay máy bay.
Mà dùng để bước tiếp một bước nhỏ
— bước vào chính mình, thật hơn.
Kể từ hôm đó, thỉnh thoảng, bạn vẫn nhìn thấy người ấy — không rõ là thật hay ký ức:
– Trong gương.
– Trong tấm ảnh cũ.
– Trong một lần viết xuống vài dòng mà bạn không xoá đi.
Bạn không sống đời của họ.
Nhưng bạn bắt đầu sống đời của bạn, với một vệt sáng mỏng,
do chính mình từ một khả thể khác đã mang về
Chưa có bình luận nào.
Gửi bình luận