Ở NHÀ MỘT MÌNH
CHƯƠNG 1
(Không giống phim “Ở nhà một mình” của cậu bé bảy tuổi, mà là chuyện bà già
bảy mươi ở nhà một mình để tránh virus Covid-19)
Giãn cách ở thành phố đã kéo
dài gần một tháng, tình hình ngày càng căng thẳng. Dịch Covid-19 lan tràn, chẳng
ai biết khi nào con virus ấy sẽ tìm đến mình, nên đành ở nhà theo khuyến cáo.
Bà già ở nhà một mình, tự xoay
xở mọi việc. May mắn là vẫn còn chút tiền dành dụm, nên tạm gác lại nỗi lo tài
chính. Mỗi ngày, cô con gái đang du học ở Đức lại gọi điện về hỏi thăm. Nhưng
cũng chẳng giúp gì hơn được, khi mà người trên 60 tuổi bị khuyến cáo — gần như
bắt buộc — không ra đường.
Từ trước đến nay, bà vốn được
khen là người có nghị lực, tự tạo dựng sự nghiệp, tự nuôi con. Nhưng điều ấy
cũng chẳng có gì to tát, vì quanh bà vẫn có biết bao bà mẹ vất vả nuôi đàn con
khôn lớn. Thế nhưng, bị “bắt” ở nhà một mình ở tuổi thất thập mới thật sự là thử
thách nghị lực.
Phải có ý chí lắm mới duy trì
được nếp sống ngăn nắp: sáng dậy đúng giờ, tự lo vệ sinh cá nhân và dọn dẹp nhà
cửa sạch sẽ, theo đúng câu “Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm”. Giữ tinh thần
không buồn bã, không để đời sống tuột dốc vì lười biếng.
Phải
có nghị lực lắm mới tự vẫy tay 1.000 cái theo bài “Dịch cân kinh”. Bao năm học
đủ loại động tác thể dục — từ Thái cực quyền đến Pháp luân công — những động
tác nhớ trước quên sau, nên giờ quay về dịch cân kinh cho dễ. Giống như đi bơi,
cứ nhảy ùm xuống nước là buộc phải bơi; hoặc đi bộ vòng vòng công viên thì nhẹ
nhàng hơn nhiều so với việc tự tập ở nhà. Nếu không vận động, thì thân già sẽ
nhanh chóng cứng đơ vì suốt ngày chỉ di chuyển giữa bàn viết, màn hình phim và
giường ngủ, loay hoay trong căn phòng 40m².
Ăn uống cũng là cả một vấn đề.
Ít vận động nên chẳng thấy món gì ngon miệng. Tự nhiên trở nên kén ăn, phải đổi
món sáng – trưa – tối, thêm cả ăn vặt, chè, trái cây, bánh… Không thể ăn cơm
hay đồ thừa hâm lại. Khổ nỗi, cũng chẳng thể nấu một chén cơm hay một dĩa xào
nhỏ xíu. Mà nấu nhiều thì không ăn lại được.
Hôm qua, thèm bánh xèo, bà bèn
chạy xe sang Đinh Công Tráng mua — ai ngờ quán đóng cửa. Thế là chạy lòng vòng
từ quận 1 sang quận 3, rồi sang tận quận 5. Kể cho con gái nghe, nó la ầm lên:
“Mẹ ở nhà đi, có gì con đặt Grab giao tới, mẹ đừng chạy lung tung!”
Vì ăn ít, bà thường mua đồ ăn
ngoài đường. Nhưng giãn cách thì đâu dễ kiếm: muốn ăn khoai lang mà chỗ bán chỉ
bán từ 5 ký, bà ăn được hai củ là chán; thèm bắp nấu, chuối nướng cũng chẳng
tìm ra. Sáng Chủ nhật, bà chạy ra chợ Tân Định, sang chợ Đa Kao tìm chôm chôm,
vải thiều, ổi… cũng chẳng ai bán.
Về
tinh thần, bà đã mua nguyên bộ Lịch sử Văn minh Thế giới của Will
Durant, định đọc để bổ túc kiến thức về lịch sử và văn minh châu Âu. Nhưng càng
đọc, càng… bức bối, vì chẳng có ai để tranh luận hay trao đổi. Ở nhà một mình,
bất đắc dĩ phải “tịnh khẩu”. Sách tiểu thuyết, nghiên cứu tôn giáo thì đọc nửa
chừng lại bỏ vì hết hứng.
Phim
trên Netflix cũng đã xem hết từ Hàn, Mỹ sang Nhật, chưa dám coi đến phim Việt
vì sợ… chán thêm.
Bà
nghĩ, may mắn là mình vẫn còn đầu óc minh mẫn để xoay xở việc nhà. Chỉ tiếc là
không được đi đây đi đó. Những bài viết hay, những ý tưởng mới của bà ngày trước
thường bật ra khi ngồi trong quán cà phê một mình hay giữa những cuộc thảo luận
sôi nổi.
Nếu ở
nhà một mình để “luyện tâm thanh tịnh, điều khí, tịnh khẩu”, thì sau đợt giãn
cách này, có khi sẽ có người “đắc đạo” hay bừng sáng trí tuệ — bà chợt nghĩ.
Nhưng rồi lại tự cười: “Còn lâu! Thiền có giúp con người tránh được virus
không? Hay chỉ là cách tạm quên sự đời, trốn chạy hiện thực xã hội như con đà
điểu vùi đầu xuống cát?”
Thôi
thì, đôi khi cũng phải chạy trốn trong nhà để yên thân — cả nghĩa đen lẫn nghĩa
bóng.
CHƯƠNG 2
ẨM THỰC
Thật ra, bà già không định viết
chương này, vì giữa lúc người nghèo đang thiếu cơm gạo mà nói chuyện ăn uống
thì… nghe chẳng đẹp lắm.
Những ngày giãn cách, hình ảnh
những người trẻ tình nguyện giúp đỡ bệnh nhân, ăn uống thất thường, không có thời
gian ngủ nghỉ khiến bà nhớ lại thời tuổi trẻ của mình — cũng hăng hái lao vào
công tác xã hội. Thế nên, kể chuyện ăn uống bây giờ, với bà, có chút chướng.
Nhưng bà lại nhớ, khoảng giữa
tháng 5, khi việc giãn cách xã hội chưa quá chặt, số ca nhiễm ở Sài Gòn chỉ vài
trăm, bà có đến trường đại học dự buổi bảo vệ luận án tiến sĩ của một người
quen. Cô lao công thấy bà liền nhắc:
“Cô ơi, cô ở nhà đi. Cô nhiễm
bệnh là khổ lắm. Cô ở nhà ăn no ngủ kỹ là tụi cháu mừng rồi.”
Ý cô ấy rõ ràng: bà chỉ cần khỏe
mạnh, không làm phiền giới trẻ là họ vui.
Vậy mà những người xung quanh,
thấy bà vẫn ung dung tự đi mua đồ ăn (lúc đó tiệm vẫn bán mang về), đã kêu ầm
lên. Con gái ở Đức gọi về làu bàu. Bà cãi:
“Shipper đi mua được, sao mẹ lại
không? Chẳng lẽ mình tránh cái chết để người khác chết thay à?”
Lúc ấy chưa ai nghĩ đến chuyện
“tích trữ lương thực” — để các tiệm lo dự trữ giùm. Chung quanh nhà bà, đâu thiếu
gì: bánh mì thịt Bảy Hổ, bánh cuốn Tây Hồ chỉ cách vài chục mét, cháo cá Huỳnh
Ký nổi tiếng chỉ cần băng qua đường, rồi hủ tiếu Nam Vang, mì hoành thánh, mì
xào giòn, bò kho, mì Quảng, cơm chiên lá sen, chè, xôi… đủ cả. Thậm chí trà sữa
Tocotoco cũng sát bên. Tiệm vàng, đổi USD cũng gần. Chỉ thị 15 chẳng ảnh hưởng
gì đến thói quen ăn uống của bà, chỉ là không được ngồi quán tán dóc thôi.
Đến Chỉ thị 16, chợ Đa Kao
đóng cửa. May vẫn còn cửa hàng
Satrafood gần nhà. Bà đặt 2 con gà, 2 hộp trứng, thêm khoai tây chiên, chả giò,
nem, xôi khúc, bánh xếp… những món “ăn chơi” ít ai tranh mua.
Khi
vào Satrafood, bà ngạc nhiên thấy người ta xách 2–3 túi to, còn mình chỉ mua
chai dầu ăn để chiên khoai, vài cọng cải xanh, cải salad, vài quả cà chua, chai
nước rửa chén và… một hộp chewing gum để giữ miệng thơm. Lúc đó vẫn còn được
mua tự do, chưa phải xếp hàng.
Bạn
gửi cho bà 5 trái dưa lưới, cộng thêm 3 trái ổi, 5 trái táo, 2 ký chôm chôm. Tự
nhủ: “Không biết ăn làm sao hết.”
Ngày
7/7, thấy thiên hạ ùn ùn mua lương thực, bạn của con gái hỏi:
“Bác
ơi, bác mua gì không, con đặt qua Grab cho?”
Bà…
lúng túng, chẳng biết mua gì. Thèm xôi, bà mua 1 ký nếp, nửa ký đậu xanh, nhưng
chỉ nấu một lon gạo nếp cùng ít đậu, ăn hai ngày đã thấy… sợ. Thấy quảng cáo
nem lụi trên Facebook, bà đặt nửa ký, ăn 3 ngày liền, ngán đến tận cổ.
Hai
tuần liền ăn hết 2 trái dưa lưới, cuối cùng phải mang 2 trái còn lại tặng chú bảo
vệ. Dưa ngon thật, nhưng chắc sang năm mới dám thèm lại.
Đọc
Facebook thấy nhiều nhà bạn bị giăng dây, không mua được lương thực, bà cũng bắt
đầu lo. May là đầu tháng 5, bà đã mua 4 tháng thuốc cho các bệnh nền tuổi già.
Nhìn túi thuốc to đùng chưa từng thấy, bà phát hoảng: “Trời, mình sẽ uống hết
ngần này sao?” Trước đây, bà chỉ mua đủ uống 10 ngày, rồi ra nhà thuốc mua tiếp
— vừa tiện, vừa có cớ đi lang thang. Giờ thì hết rồi, chỉ biết ngán ngẩm nhìn đống
thuốc.
Ôi, lối sống tối giản của bà đã… phá sản!
Bà
nghĩ: lỡ mai nhà hàng xóm có người nhiễm, nhà bà bị giăng dây “nội bất xuất,
ngoại bất nhập” — kẻ gọi là ở tù, người ví như bị đày lãnh cung — chỉ được cung
cấp hàng thiết yếu, thì sẽ khổ biết bao. Nên phải dự trữ, để không phiền ai.
Tổ
dân phố phát phiếu đi chợ. Satrafood gần nhà lúc nào cũng có người xếp hàng, kể
cả trưa. Tin tức về biến chủng Delta, người nhiễm tự cách ly ở nhà, hàng ngàn
người từ trại cách ly trở về… đã khiến khái niệm “người nhiễm bệnh” thay đổi.
Thôi, ở nhà.
Bà
đặt một thùng rau củ quả 10 kg, gồm 20 loại, mỗi loại chừng nửa ký. Mua thêm
cá, thịt, gà, tép… đủ đạm. Rồi ngồi nhìn… phát ngán.
Bà
lập kế hoạch ăn cho cả tháng:
- 1 kg gạo ngon
organic: mỗi tuần ăn 1 lon (nấu một lần, chia làm 4 chén để tủ lạnh, hâm lại
— học theo cách cụ Trần Văn Khê từng áp dụng thời sống ở Pháp, nhờ vậy có
thời gian đọc cả kho sách âm nhạc).
- 2 trái mướp
và rau ngót: nấu 2 lần trong 2 tuần với cánh gà, xương gà (loại rau ngót
này, 50 năm nay bà mới gặp lại; má bà xưa nấu chung với mướp và tép).
- 1 bữa
spaghetti mỗi tuần (thịt, trứng hoặc gà và rau củ).
- 1 bữa bún gạo
xào rau củ mỗi tuần.
- 1 bữa bún cá
thu nấu ngót mỗi tuần.
- 1 bữa cháo gà
mỗi tuần.
- 2 bữa cơm với
canh và tép ram hoặc cá thu sốt cà mỗi tuần.
- Mỗi ngày 1 ly
chanh + 1 viên sủi C.
- Bánh, trái cây ăn lai rai.
- Khoai tây chiên, chả giò, nếp đậu xanh,
khoai lang… mỗi thứ một ít.
Ở nhà một mình với tủ lạnh đầy,
bà phải biến thành “bếp trưởng bất đắc dĩ” của chính mình.
Mệt quá!
Trước kia, đến giờ ăn, bà chỉ
việc chạy sang nhà hàng My Mother’s, ăn xong là thẳng tiến thư viện đọc sách —
chẳng cần tính toán hay hao mòn neuron thần kinh. Giờ thì còn… 2 quả cà tím, 1
củ su hào, 1 quả bí rợ — làm gì với chúng đây?
Không có phở, bún mọc, cơm tấm
bì, mì vịt tiềm trong thực đơn tháng này. Chỉ còn cách ráng ăn cho hết đồ dự trữ.
Cũng chẳng biết, sau tháng này, sức khỏe sẽ tốt hơn… hay sẽ mập thêm vì ăn nhiều
quá. (CÒN TIẾP)
Chưa có bình luận nào.
Gửi bình luận