Article Image

Mỗi người đều có rất nhiều phiên bản của bản thân — Có người mình đã từng là, người đáng lẽ sẽ là, người mình suýt nữa trở thành, và người mình chưa bao giờ dám. Tất cả họ… đều để lại thứ gì đó. Và tất cả những thứ ấy — được cất giữ trong chiếc tủ này.

TỦ ĐỒ THẤT LẠC CỦA NHỮNG PHIÊN BẢN CHÍNH MÌNH
Có một căn phòng nhỏ nằm ở tầng cuối cùng của một khu chung cư không ai sống.
Không bảng tên. Không chuông cửa.
Chỉ có một dấu tay mờ trên mặt kính cửa sổ — như thể ai đó từng đứng đó rất lâu, rồi bỏ đi trước khi kịp nói điều gì.
Bên trong, chỉ có một vật duy nhất:
Một chiếc tủ lớn.
Tủ bằng gỗ sồi cũ, tay nắm bằng đồng, nặng như một mùa đông chưa tan hết.
Đây là Tủ Đồ Thất Lạc của Những Phiên Bản Chính Mình.
Mỗi người đều có rất nhiều phiên bản của bản thân —
Có người mình đã từng là, người đáng lẽ sẽ là, người mình suýt nữa trở thành, và người mình chưa bao giờ dám.
Tất cả họ… đều để lại thứ gì đó.
Và tất cả những thứ ấy — được cất giữ trong chiếc tủ này.
Mỗi khi bạn mở cánh tủ, sẽ có một ngăn kéo đẩy ra — ngẫu nhiên.
Không phải bạn chọn ngăn kéo. Mà ngăn kéo chọn bạn.
Hôm ấy, tôi thử mở tủ.
Một ngăn kéo bật ra, nhỏ và nặng.
Bên trong là một chiếc áo thun in logo ban nhạc tôi từng rất thích, một tấm thẻ sinh viên ngành sân khấu — và một đoạn băng ghi âm với giọng nói:
“Nếu mày không sợ, mày sẽ đứng trên sân khấu lần đó, đúng không?”
Tôi nhớ ra rồi. Tôi đã rút lui. Vì sợ.
Và cái người tôi đã có thể trở thành — một người kể chuyện trên sân khấu, bằng giọng nói run mà đầy lửa — người đó đã rời đi từ ngày ấy.
Ngăn kéo tự đóng lại.
Không oán trách. Không trách móc.
Chỉ là… một lời nhắc.
Rằng mình từng có thể.
Người ta kể rằng có người tìm thấy trong tủ:
– Bộ quần áo thể thao và vé tham gia giải chạy, của cái “mình” từng hứa sống lành mạnh nhưng bỏ cuộc sau tuần đầu.
– Một cây bút lông và sổ phác thảo đầy giấc mơ tuổi 13, của người đáng lẽ đã thành hoạ sĩ.
– Một chiếc váy cưới trắng treo ngay ngắn, chưa mặc bao giờ, của người đã tha thứ nhưng không quay lại.
Tủ không cho bạn thay đổi quá khứ.
Tủ chỉ cho bạn thấy mình từng muốn trở thành ai — và vì sao mình bỏ quên.
Người gác tủ – một người phụ nữ tóc bạc, ánh mắt êm như trầm hương – có lần nói:
“Chúng ta cứ tưởng mình là một người duy nhất.
Nhưng thật ra, mình là hàng trăm mảnh người đã từng muốn sống.
Cái tủ này không lưu giữ thất bại. Nó lưu giữ… can đảm chưa kịp dùng.”
Nếu bạn đủ dũng cảm mở thêm một ngăn nữa,
có thể lần này bạn sẽ thấy : một đôi giày.
Và một tờ giấy ghi dòng chữ ngắn gọn :
“Tôi vẫn còn chờ bạn đi tiếp giúp tôi.”

Chưa có bình luận nào.

Gửi bình luận