NGỠ NGÀNG RU TA KHÓC
Chợt thấy ta đang mộng du
Không mang một ý nghĩa triết học nào
Ta đánh mất ta
Khi phải kềm ta trong một nghi thức nào đó
Dù khắc kỷ hay hiện sinh phóng túng
Cũng là một loại định kiến mà ta muốn phá tung
Đã bao lâu rồi
Ta không phóng ngòi bút
Chạy trên trang giấy trắng
Không cần biết nó va chạm ai
Không cần biết đó là tượng trưng gì
Mặc cho người chung quanh có hài lòng hay không
Mặc màu đen, màu trắng hay xám hay xanh hay đỏ
Ta đánh mất ta
Theo đơn đặt hàng của con người
Đã bao lâu rồi
Ta không thể quên thời gian
Sáng phải ăn gì
Trưa phải làm gì
Tối phải đọc sách nào để biến thành mỹ phẩm trí
tuệ
Lòe loẹt dối đời
Đã bao lâu rồi
Ta ngồi trên xe đi không cần có nơi đến
Không cần biết sẽ ghé trạm dừng chân nào
Ta cột chặt ta vào những mục đích tầm thường
Cố gắng vẫy vùng nhưng không thể thoát
Ta đánh rơi ta mất rồi
Khi ta không thể òa khóc
Như đứa trẻ thơ mất món đồ
chơi mình thích
Mà phải bậm môi ngoảnh mặt
Kệ đi
Chưa có bình luận nào.
Gửi bình luận